Cái mà người ta thường gọi là linh hồn chính là để ám chỉ một thực thể tuyệt đối trường cửu trong con người, bản thể ấy bất biến đằng sau thế giới hiện tượng hằng biến. Phật giáo là tôn giáo độc nhất trong lịch sử tôn giáo nhân loại phủ nhận hiện hữu của một linh hồn giáo lý Phật không dung dưỡng sự ngu si hay yếu đuối cũng như sợ hãi. Mà bản thân con người cần trừ khử cũng như tiêu diệt tận gốc những thói này. Theo như Phật giáo thì những ý tưởng của chúng ta về thượng đế và linh hồn là sai lạc và trống rỗng. Mặc dù những ý tưởng ấy chắc chắn được phát triển sâu đậm, dệt thành những chủ thuyết và tất cả đều là những dự phóng tinh vi của óc tưởng tượng được gói ghém trong một mớ danh từ triết lý và siêu hình phức tạp. Những ý tưởng này hầu như đã ăn sâu gốc rễ trong tâm lý con người và gần gũi thân thiết với họ đến nỗi làm họ không mong nghe cũng không muốn hiểu một đạo lý nào ngược lại.
Phật giáo nhìn nhận về linh hồn
Phật giáo hoàn toàn không bác bỏ linh hồn nhưng linh hồn được hiểu đơn giản như là phần phi vật chất trong mỗi con người. Theo cách nhìn của Phật giáo thì trong con người chúng ta, dù là thành phần vật chất như sắc thân hay là thành phần phi vật chất như thọ, tưởng, hành, thức, tất cả chắc chắn đều là vô thường và chính vì là vô thường nên hàm chứa một khả năng tiến bộ vô tận. Nói ra thì có vẻ như mâu thuẫn nhưng chính lôgích của cuộc sống lchính à như vậy.
Phật giáo không công nhận những quan niệm về linh hồn
Trên sự thực Phật giáo không công nhận những quan niệm về linh hồn vì có thể thấy những quan niệm đó không thể đứng vững với thuyết duyên sinh, duyên diệt của đạo Phật. Trên quan điểm sinh diệt vô thường thì Phật giáo xem tất cả mọi sự vật đều sinh diệt vô thường. Trong cả hai thế giới vật chất và tinh thần, đều sinh diệt vô thường. Dùng mắt thịt mà nhìn sự vật thì đôi khi sẽ nhìn thấy có sự vật không biến đổi, nhưng nên dùng dụng cụ khoa học tinh vi để nhìn thì chắc chắn thấy không có sự vật nào là không biến đổi trong từng giây phút một. Kinh dịch nói sinh, sinh nhưng kỳ thực ở đàng sau nó là tử, tử, tức là biến hóa bất thường. Hiện tượng vật lý trong thế giới vật chất chính là sinh diệt không ngừng. Hiện tượng tâm lý tinh thần lại càng dễ quan sát. Là bởi vì có thể thấy rõ hiện tượng tâm lý nảy sinh là do tinh thần biến động. Hiện tượng tâm lý biến động có thể dẫn tới hành vi thiện, ác. Hành vi thiện ác ảnh hưởng trở lại khuynh hướng tâm lý, tiền đồ và cũng có thể là tương lai của chúng ta và nó được quy định bởi tác dụng tuần hoàn đó của tâm lý ảnh hưởng tới hành vi và hành vi ảnh hưởng trở lại tâm lý.
Quan niệm linh hồn theo Phật giáo
Theo giáo lý Phật giáo thì mỗi con người có cái năng lực vi diệu được chuyển từ kiếp này qua kiếp khác. Cái năng lực ấy rất đặc biệt phức tạp mà thông thường được hiểu như cái gọi là linh hồn. Đó chỉ giống như là danh từ tạm dùng để có thể phần nào hiểu về thuyết luân hồi. Vì con người thường hay hiểu nhầm chữ linh hồn với thân trung ấm hay thân thức chính là phần lìa khỏi thân xác sau khi chết. Để dễ hiểu khi giải thích sự chuyển hóa của hiện tượng luân hồi, tái sinh hay linh hồn được xem như cái cầu nối và là cái chuyển sinh để đầu thai, trả nghiệp. Vì thế mà nhiều sách Phật giáo thỉnh thoảng vẫn thấy bóng dáng chữ hồn hay vong hồn.
Phật giáo hoàn toàn không chấp nhận có một cái linh hồn trước sau như nhất cũng như là cái hồn đó đi đầu thai như người đời vẫn lầm tưởng. Phật giáo thường gọi linh hồn là thức hay nghiệp thức do vô minh từ vô thỉ mà có. Nó là vọng thức, luôn luôn vận hành cũng như biến đổi theo hoàn cảnh và hành tác của một con người và là động lực khiến chúng sinh trôi lăn trong vòng sinh tử luân hồi.