Một cô gái đang đứng chờ cho chuyển bay của mình tại sảnh của một sân bay lớn. Chờ được một lúc thì cô ấy quyết định mua một cuốn sách để đọc giết thời gian. Cô ấy còn mua thêm một túi bánh quy. Cô ngồi lên ghế sofa, trong phòng VIP của sân bay, nghỉ ngơi và đọc trong yên lặng. Cùng trên ghế chờ, bên gói bánh, một người đàn ông cũng ngồi xuống, mở báo và lặng lẽ đọc.
Khi cô ấy lấy cái bánh quy đầu tiên trong túi ra, thì người đàn ông cũng lấy một cái. Cô ấy thấy khó chịu nhưng không nói một lời nào cả mà chỉ nghĩ:” Đúng là một người trơ tráo! Nếu mình đang tâm trạng thì mình đã đấm một cái giữa mắt anh ta và anh ta sẽ không bao giờ dám làm như thế nữa!”.
Mỗi cái bánh quy cô ấy lấy thì người đàn ông cũng lấy một cái. Cô cảm thấy tức điên lên, nhưng vẫn không phản ứng lại. :)) Khi chỉ còn sót lại một chiếc bánh quy, cô nghĩ:” À, con người nhục nhã này định làm gì bây giờ đây?” Người đàn ông bẻ chiếc bánh cuối cùng thành 2 nửa và đưa một nửa cho cô gái, kèm theo một nụ cười. “ Bây giờ thế là quá rồi đấy!”, nười phụ nữ nghĩ và cô ấy rất, rất rất tức giận! Cô đứng phắt dậy, gấp sách lại , giành lấy nửa miếng bánh và đồ đạc của mình rồi đi thẳng tới khu vực lên máy bay.
Khi vừa cài dây an toàn trên máy bay, người phụ nữ mở ví để lấy kính, và, với một sự ngạc nhiên toàn tập, cô ấy nhìn thấy túi bánh quy của mình trong ví, chưa chạm đến một lần nào và còn chưa được bóc nhãn! Cô cảm thấy xấu hổ kinh khủng. Cô nhận ra người sai là cô chứ không phải người đàn ông đó.. Thực sự là người đàn ông đã chia sẻ với cô gói bánh quy của ông ấy mà không cảm thấy tức giận, điên khùng hay khó chịu … trong khi cô lại thấy bực dọc, nghĩ rằng người đàn ông là khách không mời, thậm chí còn xử sự thô lỗ lúc cuối cùng. Nhưng không còn thời gian để giải thích và xin lỗi!
Bài học: Có 4 thứ quan trọng trong cuộc sống mà ta không thể thay đổi được, đó là
Hòn đá… một khi đã được ném
Câu chữ… một khi đã được nói ra
Cơ hội… một khi đã mất
Thời gian… một khi đã trôi đi.
Có những thứ trong đời khi đã ném đi, bỏ qua thì không thể lấy lại, níu giữ được, nhưng nếu như vậy không thì không có gì để nói, cái đáng nói ở đây là: cái gì còn lại khi chúng ta đã ném đi, đã bỏ qua: Liệu thời gian trôi qua chúng ta có lấy lại được không? Đừng nói giá mà, ước gì,…bởi chúng ta không thể thay đổi những gì đã xảy ra. Câu chuyện chỉ gói gọn trong 4 thứ chứ thực ra 4 thứ đó đã được nhân hóa lên. Hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi nói, hành độn để khi xong rồi chúng ta sẽ không bao giờ phải nói câu: “giá mà, ước gì…”