Có một cậu thanh niên người không ngừng kể lể nỗi khổ của mình, nói dông dài đến không thôi, sư phụ đành cắt ngang lời anh ta nói: “Cái khổ của con nhiều thật đó!”

Cậu thanh niên: “Không phải vậy sao thưa thầy, người khác than khổ nhiều nhất chỉ cần ba ngày ba đêm, nhưng con than khổ có thể phải cần đến 3 năm lận đó!”

Sư phụ: “Đó là cái khổ của khi nào?”

Cậu thanh niên: “Dạ, vào mấy năm về trước… ”

Sư phụ: “Vậy há chẳng phải đã qua rổi sao? Tại sao con còn bám giữ  mãi không buông?”

Loading...

Sư phụ dừng lại một lúc rồi lại hỏi: “Phân của con có thối không?”

Cậu thanh niên: “Đương nhiên là rất thối ạ!”

Sư phụ: “Nếu vậy, bây giờ nó đang ở đâu vậy?”

Cậu thanh niên: “Thưa thầy, đi xong là xả sạch luôn rồi.”

Sư phụ: “Vậy tại sao con không gói nó lại bỏ nó ở trên người con? Gặp được ai cũng mang nó ra nói với người ta: “Tôi từng bị thứ này làm cho tôi thối”?

Cậu thanh niên: “Điều đó thật là ghê tởm!”.

Sư phụ: “Đúng vậy! Khổ nạn nó cũng giống như vậy, nó đã là chuyện quá khứ rồi. Nhớ lại và than khổ cũng giống như việc mang phân ra cho người khác xem, vừa thối bản thân lại vừa thối luôn người khác, con đã hiểu chưa hả?”

Cậu thanh niên: “Con hiểu rồi!”

Sư phụ: “Vậy sau này con có còn muốn than khổ nữa hay không?”

Cậu thanh niên: “Không muốn nữa!”

Sư phụ: “Hãy Nhớ kỹ, càng than khổ càng khổ, càng oán trách càng oán.”

 

Loading...