Đây là lá thư của một cô gái xinh đẹp với nickname Ms.Pretty đăng trên mạng hỏi về việc làm thế nào để có thể lấy chồng là đại gia. Và đã được Sumit Kishanpuria – Tổng giám đốc nhân hàng JP Morgan trả lời. Phiên bản tiếng Anh được đăng trên tờ Elite Daily. Đây là một bài học rất giá trị, một lời khẳng định rằng “nhan sắc là một tài sản hao mòn”.
JPMorgan Chase là một trong những hãng dịch vụ tài chính lâu đời nhất trên thế giới. Tập đoàn này có trụ sở tại Thành phố New York, là đơn vị hàng đầu trong dịch vụ tài chính, lĩnh vực ngân hàng đầu tư và quản lý tài sản. Tài sản của tập đoàn này năm 2014 là hơn 2.600 tỷ USD và cũng là ngân hàng lớn nhất ở Mỹ.
MUỐN LẤY CHỒNG ĐẠI GIA???
Những gì tôi viết sau đây đều thật lòng cả!
Tôi 25 tuổi. Tôi rất đẹp, tôi có phong cách và khiếu thẩm mỹ cao, tôi muốn cưới một anh chàng có thu nhập từ 500,000 đô mỗi năm trở lên.Bạn có thể nói tôi là người tham lam nhưng với thu nhập mỗi năm 1 triệu đô thì chỉ được coi là tầng lớp trung bình ở New York.
Yêu cầu của tôi không cao. Có ai trong Forum này có thu nhập hàng năm là 500 nghìn đô không? Trong số các bạn có ai lập gia đình chưa? Tôi muốn hỏi : “Tôi phải làm gì để lấy một ông chồng giàu như các bạn?”.
Trong số những anh chàng tôi hẹn hò, anh giàu nhất thu nhập chỉ là 250 nghìn đô mỗi năm, đối với tôi mức lương này là quá ít. Nếu như ai đó có ý định chuyển đến 1 căn hộ ở phía tây New York Garden thì mức lương này không đủ để chi tiêu.
Tôi có vài câu hỏi cho các bạn:
1. Những anh chàng giàu có thường lui tới những địa điểm nào? (Làm ơn liệt kê ra tên và địa chỉ các quán bar, nhà hàng, phòng tập thể dục…)
2. Tôi nên nhắm những độ tuổi nào?
3. Tại sao mấy bà vợ của các đại gia chỉ có nhan sắc trung bình? Bởi vì tôi đã từng tiếp xúc với vài người trong số họ, họ chẳng xinh đẹp và chẳng thú vị gì cả, nhưng tại sao họ cưới được những ông chồng giàu có như vậy?
4. Các bạn dựa vào những tiêu chuẩn nào để chọn vợ, và những người nào chỉ có thể là bạn gái của các bạn thôi? (mục tiêu của tôi bây giờ là lấy chồng)
Ms. Pretty
Và dưới đây là câu trả lời thẳng thắn của CEO thuộc tập đoàn J.P.Morgans:
Dear Ms.Pretty, tôi đã đọc bài viết của bạn và cảm thấy rất thích thú. Tôi đoán có rất nhiều cô gái cũng có những câu hỏi như bạn. Xin cho phép tôi được phân tích tình huống của bạn với tư cách của một nhà đầu tư chuyên nghiệp.
1- Trước hết, mức thu nhập của tôi là hơn 500 nghìn đô một năm, đáp ứng được yêu cầu của bạn, vì thế hy vọng mọi người không nghĩ rằng tôi đang phí thời gian ở đây.
2- Đứng dưới góc độ là một doanh nhân, tôi nghĩ cưới bạn quả là một quyết định thiếu sáng suốt. Câu trả lời rất đơn giản, hãy để tôi giải thích cho bạn hiểu, gạt qua những chi tiết linh tinh khác thì:
3- Rõ ràng bạn đang cố gắng trao đổi “nhan sắc” lấy “tiền”, có nghĩa là: A có nhan sắc và B có tiền để mua nó, công bằng và sòng phẳng.
Tuy nhiên,vấn đề mấu chốt ở đây là nhan sắc có thể phai tàn theo năm tháng nhưng tiền đầu tư thì không như vậy.
Thực tế phuũ phàng là thu nhập của tôi đang tăng dần qua năm tháng, còn bạn thì không thể ngày một đẹp hơn lên. Vì thế nếu xét dưới góc độ kinh tế mà nói, tôi là một tài sản luôn luôn tạo ra giá trị gia tăng còn bạn chỉ là một tài sản hao mòn.
Hơn nữa không phải hao mòn bình thường mà là hao mòn theo cấp số nhân. Nếu đó là tài sản duy nhất mà bạn có, thì giá trị của nó sẽ bị giảm rất nhiều sau 10 năm nữa.
Nếu so sánh với các phiên giao dịch trên phố Wall thì việc tôi hẹn hò với bạn cũng như một phiên giao dịch vậy. Nếu giao dịch bị giảm giá thì chúng tôi sẽ bán, chẳng ai ngốc mà giữ nó trong một thời gian dài – cũng như việc kết hôn vậy.
Có thể bạn nghĩ tôi thật dã man khi nói ra điều này, nhưng một tài sản mà tiêu hao lớn như vậy, thì tốt nhất là nên bán nó đi hoặc cho thuê.
Bạn cần phải hiểu rằng bất kỳ một gã đàn ông nào có mức thu nhập 500,000 đô mỗi năm đều không phải là những gã ngu.
Chúng tôi chỉ hẹn hò với bạn nhưng chúng tôi sẽ không cưới bạn. Vì vậy tôi khuyên bạn hãy quên chuyện tìm cách lấy chồng giàu đi. Thay vào đó hãy tự kiếm cho mình khoản thu nhập 500,000 đô mỗi năm để trở thành đại gia. Việc này có nhiều cơ hội thành công hơn so với việc tìm một thằng giàu mà ngu đấy.
Thân ái,
Sumit Kishanpuria – Tổng giám đốc nhân hàng JP Morgan.
Tiền hay quyền tự chủ?
Việc lựa chọn sống như thế nào đương nhiên là quyền của mỗi con người – đó là sự lựa chọn mang tính cá nhân, nhưng cũng là một điều đáng buồn dưới con mắt của các nhà xã hội học hay những người đấu tranh vì nhân quyền và bình đẳng giới. Với những trường hợp YÊU TIỀN HƠN TẤT CẢ, tri thức và tiến bộ đã thất bại trong việc trao vào tay những cô gái trẻ nhận thức về quyền tự do và tự chủ của mình.
Những cô gái ấy đã chấp nhận đặt bản thân mình dưới quyền lực thống trị của người đàn ông; đồng thời tiếp tục đặt bản thân mình dưới sự thống trị của đồng tiền – vốn chỉ được công nhận như là một vật trung gian để trao đổi hàng hóa và dịch vụ. Điều này hoàn toàn không có lợi cho xu hướng phát triển của xã hội, thậm chí đi ngược lại sự tiến bộ của xã hội.
Phụ nữ vốn được xem như nhóm yếu thế so với nam giới bởi sức mạnh về thể lực. Nếu ngoài nhan sắc ra các cô không có gì khác (không có tri thức, không có tài năng,…) thì gần như các nàng “chân dài” còn ở thế yếu hơn so với các “đại gia” mà các cô đang hướng đến về nhiều mặt khác. Lợi thế duy nhất mà các cô gái có chỉ là nhan sắc so với những cô gái kém nhan sắc hơn – trong khi xã hội thì không thiếu những cô nàng khác cũng có nhan sắc mà còn cá tính không kém các cô.
Do đó, nhóm yếu thế hơn cần hiểu rằng tiền bạc hay sự ngoan ngoãn phục tùng không phải là thứ làm cân bằng được mối quan hệ giữa người với người. Chỉ có tri thức, sự hiểu biết và khả năng tôn trọng lẫn nhau, cùng với tiến bộ của xã hội và một xã hội công nhận các giá trị tối thượng của con người – mới có thể trao vào tay những người yếu thế sự tự chủ, lòng kiêu hãnh và khả năng tự do, phát triển. Thứ mà trong vô thức và sợ hãi, họ đã tuột tay đánh mất.