Các chù nợ có lệ cuối năm thằng thúc con nợ, cố đòi cho đưọc số tiền đã cho vay, dù rằng đòi được tiền về để đấy. Người ta cho rằng, nếu  không đòi được tiền trước lúc giao thừa, ngày hôm sau, món tiên nợ đã ra nợ cũ, và ngày mồng một đầu năm và những ngày sau nữa, người ta không dám đòi nợ, vì con nợ kiêng sợ mất giông. Đòi nợ vào ngày Tết, không những con nợ không trà nợ, mà có khi còn mắng lại chù nợ vì không biết kiêng cho mình.

Tục lệ như vậy nên cái ngày tất niên này. những người có nợ làm ăn kém may mắn không có tiền trà mà khất chủ nợ không chịu, đành phải đi trốn nợ cho đến lúc giao thừa mới trở về.
Ta có câu:
“Khôn ngoan, đến cửa quan mới biết
Giàu có ba mươi Tết mới hay”
Đến cửa quan, người khôn ngoan đủ lý lẽ để đối đáp, còn người giàu có, ba mươi Tết không có chủ nợ tới réo ngõ thằng thúc.

 

Đòi nợ cuối năm
năm hết tết đến các chủ nợ đều cố đi đòi đủ nợ của mình trước khi sang năm mới

 

Loading...